Quý Khang của mẹ nay đã tròn 2 tuổi. Không ngờ chúng ta gặp nhau nhanh đến thế. Mới đó thôi, ngày nào đó con còn đỏ hỏn, lọt thỏm giữa vòng tay mẹ mà bây giờ đã sắp sửa trở thành một chàng trai bi bô nói suốt ngày.
Mẹ nhớ ngày mẹ sinh ra con. Giây phút chạm vào tay con, mẹ khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc và mãn nguyện. Sinh linh bé bỏng của mẹ đã gói trọn cả ước mơ của mẹ vào trong đó. Mẹ yêu con nhiều lắm, yêu như chính hơi thở và cuộc sống của mẹ. Để rồi từng ngày, từng ngày nhìn con lớn lên, niềm vui của con, nụ cười của con chính là ánh mặt trời tỏa nắng trong tim mẹ.

Con là động lực lớn lao nhất cho mẹ trong quyết định nghỉ việc. Con cũng là niềm động viên tinh thần lớn lao để mẹ bứt phá và trở thành mẹ của ngày hôm nay. Những ngày con ốm, bệnh tật, mẹ lúc nào cũng muốn ở bên con, đó là lí do mẹ muốn mình có một công việc kinh doanh để chủ động hơn trong việc chăm con.
Mỗi lần nhìn những bà mẹ khác sang trọng và lịch lãm dẫn theo những cậu con trai chạy lon ton bên mình. Mẹ lại tưởng tượng đến niềm tự hào của Quý Khang khi bên mẹ cũng lịch lãm và tự tin như thế. Đó cũng là lí do mẹ nổ lực rất nhiều, để khao khát trở thành niềm tự hào của con.

Ngày mai sẽ lại là một ngày nắng ấm. Dù những ngày này trời Sài Gòn vẫn đang đổ những cơn mưa. Ngày mai của con rồi cũng sẽ tươi sáng và đầy những ánh bình minh. Mẹ vẫn luôn ở đây để nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, dìu dắt con những bước đi đầu tiên trong cuộc đời.

Còn mẹ! Hạnh phúc sẽ chỉ tròn đầy khi có con bên cạnh. Hạnh phúc vẫn sẽ tròn đầy khi ngày qua ngày được nghe tiếng con cười, nghe con bi bô hát, và ngắm con ngủ mỗi ngày…
Yêu thương nhiều lắm chàng trai bé nhỏ!